ke-nho-on-cha-me

KỆ NHỚ ƠN CHA MẸ

Nước sông nọ có nguồn mới chảy,
Hạt thóc kia có cấy mới lên,
Phàm phu cho đến Thánh Hiền,
Ví không Cha Mẹ, sao nên thân Người?

Trong mười tháng mặt xanh da bủng,
Vì nuôi con bụng ỏng lưng eo,
Ba năm bú mớm nâng niu,
Cam sài Mẹ chịu, hẩm hiu Mẹ buồn.

Hai bầu sữa nước nguồn khôn ví,
Dạ thương con xá kể nhọc nhằn,
Ðêm đông ấp nệm ủ chăn,
Chiếu giường ẩm ướt giành thân Mẹ nằm.

Năm canh những âm thầm với bóng,
Mong cho con chóng lớn nên người,
Tháng hè như nấu như sôi,
Tay xoa, tay quạt, mồ hôi đầm đìa.

Hàm răng cũng thường khi biếng xỉa,
Ðài gương soi cũng để bụi mờ,
Xuân xanh mấy chỗ đã già,
Trời cao bể rộng khôn mà ví ơn!

Còn Cha phải tìm cơm lo áo,
Vì con lo quần áo đơn mền,
Một ngày dần một lớn lên,
Tìm thầy, tìm bạn, bút nghiên học hành.

Dạy ăn nói cho thành khuôn nếp,
Ðạo làm Người dạy biết sâu nông,
Lại lo dựng vợ gả chồng,
Gây cơ lập nghiệp, nối giòng mai sau.

Vì con phải mưa dầu nắng dãi,
Vì con nên chẳng ngại nhọc nhằn,
Vì con bớt ngủ khoan ăn,
Vì con thương xót băn khoăn đêm ngày.

Công đức nặng xem tầy non Thái,
Ðạo làm con ta phải biết ân,
Sớm khuya phụng dưỡng chuyên cần,
Ðem lòng hiếu kính song thân mới là.

Khi ăn ở vào ra hầu hạ,
Dung nhan thường hòa nhã vui tươi,
Không may trái nắng trở trời,
Tìm thầy, tìm thuốc, đêm ngày dưỡng nuôi.

Mùa nóng nực không ngơi tay quạt,
Tiết hàn đông sắp đặt màn chăn,
Ðừng điều quý vợ hơn thân,
Nặng bên tình ái, nhẹ phần cù lao.

Gương hiếu hạnh kể sao cho xiết,
Muôn điều lành HIẾU liệt đầu tiên,
Kìa như vua Thuấn đại hiền,
Bởi tùy thuận ý chẳng phiền lòng Cha.

Ông Mẫn Tử sương sa rét mướt,
Mảnh áo lau cảm được lòng từ,
Chôn con nuôi Mẹ chuyện xưa,
Kìa ông Quách Cự trời cho lò vàng.

Chẳng qua đấng anh hùng hào kiệt,
Hiếu có tròn sự nghiệp mới cao,
Huống người thoát cõi trần lao,
Công ơn cúc dục, nỡ nào lãng quên.

Vứt bỏ tấm thân hèn chẳng đoái,
Quyết một điều ân ái bước ra,
Sắc trần chẳng chút nhuộm qua,
Giàu sang trò ảo, vinh hoa chuyện đời.

Chí Lục Độ cần chăm gắng gỏi,
Chữ Tứ Ân thúc gọi luôn tai,
Vì mình thoát cảnh trần ai,
Mẹ Cha hẳn được Liên Đài tiêu dao.

Ðấng Ðại Giác kể bao nhiêu kiếp,
Vì sinh thành dù chết cũng cam,
Mục Liên dốc một hiếu tâm,
Thần thông đắc đạo ân thâm trả đền.

Mẹ ngục tối trở nên Tịnh độ,
Con như Ngài mới hậu mới cao,
Bà-la-môn thác sinh vào,
Là Ngài Ðịa Tạng má đào lạ thay.

Gậy Tích Trượng ra tay cứu Mẫu,
Ngọc Minh Châu soi thấu cõi đời,
Kiếp sau lại trở làm người,
Giả tên Quang Mục đứng ngồi nghiêm trang.

Thích trứng cá, Mẹ mang tội báo,
Vào ngục Ngài hóa đạo sinh Thiên,
Dốc lòng tu đạo cần chuyên,
Mới là Đại Hiếu báo đền Ơn sâu.

Hiếu thế tục chỉ hầu cơm nước,
Hiếu xuất gia giải thoát luân hồi,
Giùm khuyên tất cả mọi người,
Báo ơn nên tỏ, chớ sai lầm đường.

Khuyên Cha Mẹ ngày thường niệm Phật,
Miệng hằng nên nói thật ăn chay,
Chúng sinh nghiệp sát đương gây,
Tu hành thập thiện trồng cây phúc lành.

Dù một kiếp chưa thành Chánh Giác,
Song thân lành quả chắc có phen,
Làm con phải dứt trần duyên,
Tu hành gắng gỏi báo đền ơn sâu.

Khỏi mang tiếng cạo râu cắt tóc,
Không thẹn thân khoác Phúc-điền y,
Tinh thần cần phải tu trì,
Giữ Giới – Định – Huệ, quy y Tham Thiền,
Rồi ra thành Phật chứng Tiên,
Cửu huyền độ được, báo liền Tứ ân.

Nam Mô Sinh Tịnh Ðộ Bồ-Tát Ma-ha-tát!

(trích Kinh Nhật Tụng, chùa Hoằng Pháp xuất bản, 1971)

Mong tất cả vuông tròn đạo Hiếu, tỉnh tâm tu Phật!

Diệu Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật _()_
Diệu A Di Đà Phật _()_

Cổ Thiên

—————————————

Tham khảo:

Lòng mẹ
– 
Hiếu hạnh vi tiên
– 
Hạnh hiếu là hạnh Phật
– 
Sám Mục Kiền Liên
– 
Cảm niệm Vu Lan
– 
Hiếu dưỡng và báo ơn cha mẹ