kinh-phap-cu-pham-dia-nguc
Thư pháp Đăng Học

 

306. Người mồm miệng láo khoét,
Kẻ làm rồi nói không,
Cả hai chết tương đồng,
Ðê tiện, đọa Địa ngục.

Thường nói lời vọng ngữ, có làm nói không làm, người tạo hai nghiệp ấy, chết cùng đọa Địa ngục.


 

307. Nhiều người khoác Cà sa,
Ác hạnh, không điều phục,
Kẻ ác, do nghiệp thúc,
Phải đọa Địa ngục thôi.

Dù mặc nhiều cà sa, không ngăn trừ ác hạnh, người ác vì nghiệp ác, chết đọa vào Địa ngục.


 

308. Thà nuốt hòn sắt nóng,
Như ngọn lửa hừng hừng,
Hơn phá Giới buông lung,
Sống nhờ cơm tín thí.

Phá giới chẳng tu hành, thà nuốt hòn sắt nóng, hừng hực lửa đốt thân, còn hơn thọ lãnh của tín chủ.


 

309. Bốn tai họa ập đến,
Hành hạ kẻ ngoại tình,
Mang tiếng, ngủ không an,
Bị chê, đọa Địa ngục.

Buông lung theo vợ người, phải mắc vào bốn nạn: mắc tội, ngủ không yên, bị chê, đọa Địa ngục.


 

310. Mang tiếng, đọa Ác thú,
Lo sợ, tâm ít vui,
Quốc Vương phạt trọng tội,
Kẻ gian díu vợ người.

Vô phước, đọa ác thú, thường sợ hãi, ít vui, quốc vương kết trọng tội : Vậy chớ theo vợ người.


 

311. Vụng nắm cỏ Cu-xa,
Là tay ta bị cắt,
Hạnh sa môn, tà hoặc,
Tất đoạn Địa ngục thôi.

Vụng nắm cỏ cô sa (kusa) tức bị họa đứt tay, Sa môn theo tà hạnh, tức bị đọa Địa ngục.


 

312. Sống buông lung phóng dật,
Chạy theo thói nhiễm ô,
Hoài nghi đời Phạm hạnh,
Thành quả đạt chi mô!

Những người giải đãi, giới hạnh nhiễm ô, hoài nghi việc tu Phạm hạnh, không thể chứng quả lớn.


 

313. Nếu việc cần phải làm,
Hãy quyết làm hết sức;
Thiếu công phu, nghị lực,
Chỉ tung cát bụi mù!

Việc đáng làm nên làm, phải làm cho hết sức, xuất gia mà phóng túng rong chơi, chỉ tăng thêm dục trần.


 

314. Chớ phạm phải điều ác,
Làm ác khổ vô vàn,
Việc thiện nên chu toàn,
Làm xong khỏi ân hận.

Không làm nghiệp ác là hơn, làm ác nhất định thọ khổ, làm các nghiệp lành là hơn, làm lành nhất định thọ vui.


 

315. Như thành sát biên thùy,
Trong ngoài canh nghiêm mật,
Hãy phòng hộ chính mình,
Ðừng để cơ hội mất.
Ai để cơ hội mất,
Ðọa Địa ngục khổ đau.

Như thành ở biên khu, đuợc phòng hộ trong ngoài, tự phòng hộ mình cũng vậy, giây lát chớ buông lung, hễ giây lát buông lung là giây lát đọa vào Địa ngục.


 

316. Việc đáng hổ không hổ,
Việc không đáng lại hổ,
Do ôm ấp Tà kiến,
Chúng sanh bị khốn khổ.

Không đáng hổ lại hổ, việc đáng hổ lại không; cứ ôm tà kiến ấy, Địa ngục khó lánh xa.


 

317. Việc đáng kinh không kinh,
Việc không đáng lại kinh,
Do ôm ấp Tà kiến,
Chúng sanh bị ngục hình.

Không đáng sợ lại sợ, việc đáng sợ lại không; cứ ôm tà kiến ấy, Địa ngục khó lánh xa.


 

318. Không lỗi lại tưởng có,
Có lỗi lại thấy không,
Do ôm ấp Tà kiến,
Chúng sanh khổ vô ngần.

Không lỗi tưởng là lỗi, có lỗi lại tưởng không; cứ ôm tà kiến ấy, Địa ngục khó lánh xa.


 

319. Có lỗi biết rằng có,
Không lỗi biết rằng không,
Nhờ hàm dưỡng Chánh kiến,
Chúng sanh sướng vô ngần.

Có lỗi biết có lỗi, không lỗi biết không lỗi ; giữ tâm chánh kiến ấy, đường lành thấy chẳng xa.


 

Lưu ý: Để xem tích truyện liên quan đến từng kệ Pháp Cú, hoan hỷ nhấp vào số thứ tự phía trước.

Xem thêm: Kinh Pháp Cú