y-nghia-cua-viec-thap-den

KINH BỒ ĐỀ ĐẠT MA QUÁN TÂM PHÁP

Ý NGHĨA CỦA VIỆC THẮP ĐÈN (VÔ TẬN ĐĂNG)

“… HỎI: Trong Kinh nói : Phật dạy chúng sanh cất chùa, đúc vẽ hình tượng, thắp hương đèn, rải hoa, ngày đêm 6 thời quanh tháp hành đạo, ăn chay lễ bái ; làm hết thảy công đức ấy đều được thành Đạo. Nếu chỉ quán Tâm nhiếp hết các hạnh, như thế té ra bao nhiêu chuyện Kinh nói đều thành hư luống sao?

ĐÁP: Phật có nói ra điều gì đều là vô lượng phương tiện vì tất-cả chúng sanh ngu tối, căn cơ thấp kém chẳng tỏ nghĩa lý sâu mầu, nên mới mượn việc thế gian hữu vi để mà thí dụ. Nếu chẳng lo tu hạnh ở trong, chỉ chạy ra ngoài mà cầu hy vọng được phước thì thật là vô lý.

Nói luôn luôn THẮP ĐÈN SÁNG là ý nói cái TÂM CHÁNH GIÁC tỏ suốt ví cũng như đèn sáng. Cho nên ai muốn cầu giải thoát phải lấy thân làm đài, tâm làm tim, các giới hạnh làm dầu, trí huệ tỏ suốt làm lửa. Thường thắp đèn Chơn Chánh Giác, chiếu phá tất cả vô minh ngu tối, hay dùng Pháp này lần lượt khai thị lẫn nhau tức là một ngọn đèn mồi ra trăm ngàn ngọn; cứ như thế mãi mãi vô cùng, nên gọi là Vô-tận-đăng.

Xưa có Phật tên là Nhiên Đăng, ý nghĩa Nhiên Đăng là thế. Chúng sanh ngu si chẳng rõ lối nói phương tiện của Như-Lai, luống làm theo sự, đam chấp việc hữu vi bèn dùng các thứ đèn dầu thế gian đốt lên luống soi nhà trống, rồi bảo là làm đúng theo Kinh, há chẳng lầm lắm sao?

Vì sao thế?

Vì Phật phóng một đạo hào quang trắng ở giữa hai chơn mày, có thể chiếu suốt 18 ngàn cõi nước phương Đông, há đợi nhờ đèn dầu thế gian leo nheo như thế để làm lợi ích! Gẫm xét cái lý phải chẳng thế sao! …”

(trích Luận Phá Tướng
Bồ Đề Đạt Ma Quán Tâm Pháp)

Mong tất cả tỉnh tâm tu Phật!

Diệu Bổn-Sư Thích-Ca Mâu-Ni Phật _()_
Diệu A Di Đà Phật _()_

Cổ Thiên