vo-niem-su-quy-nhat-cua-thien-tinh-mat

Hành giả niệm Phật (tọa thiền niệm Phật), tham thiền (tham câu thoại đầu phát sanh nghi tình) đến khi thành tựu Vô Niệm Ba-la-mật (kiến Tánh) thì tự tâm chuyển sang tiến tu Mật đạo.

Niệm Phật giúp nhiếp tâm, tịnh hóa nghiệp chướng, trưởng dưỡng tâm Bồ Đề. Tham thiền đốn siêu trí biết Ta-bà và nghiệp thức tích tập bao đời (kiến, văn, giác, tri), trực chỉ Chơn tâm. Mật chú là mật ngôn, mật hạnh của Chư Phật lưu xuất từ mật nguyện từ bi vô lượng nên phàm phu chúng sanh không thể liễu tri, ngôn từ chẳng thể thuyết tận; có công năng diệu dụng trong việc tịnh hóa nghiệp lực và khai ngộ chúng sanh trong thiên hình vạn trạng khôn cùng cảnh giới khắp cõi 10 phương là vô lượng vô biên, không thể nghĩ bàn. Mật trì tức tâm trì Mật chú – tay kiết Đại thủ ấn mật truyền của Chư Phật để tấn tiến viên mãn tất cả hạnh nguyện độ tận chúng sanh.

Niệm Phật, Tham thiền, trì Chú đến khi thuần thục, đồng thành tựu Vô Niệm Ba-la-mật thì Tịnh – Thiền – Mật dung thông đồng quy về Tánh Không (Giác Tánh, Phật Tánh) nên Pháp tức Vô pháp. Đến đây, như lời Đức Phật dạy: “Vô pháp khả đắc, Vô pháp khả thuyết”, hành giả kiến ngộ Giác Tánh, liễu thoát tử sanh. Từ đó, trong mọi oai nghi đi, đứng, ngồi, nằm ở mọi lúc mọi nơi, hành giả (Bậc kiến Tánh) đều an trụ nơi Tánh Giác và nguyện lực từ bi tùy duyên hóa độ sanh linh khắp Thập phương Tam cõi (độ Tử – độ Sanh) kính quy Phật đà.

Đừng nhầm lẫn Vô Niệm với Vô Ký Không:

– Để đạt Vô Niệm, hành giả phải nương nhờ câu niệm Phật (hay câu thoại đầu) để thu nhiếp vọng tâm, tịnh hóa nghiệp chướng tích tập bao đời. Khi công phu chuyên nhất thì trong tâm chỉ còn duy nhất câu niệm Phật miên mật không ngừng (hay câu thoại đầu đề khởi cùng với nghi tình không gián đoạn), tuyệt không còn bất kỳ vọng niệm nào xen tạp. Nói cách khác, đó chính là “nhất tâm bất loạn”, tức tâm đã được thu nhiếp chỉ còn trụ duy nhất nơi câu niệm Phật (hay câu thoại đầu), mọi vọng nghiệp đều được tịnh hóa không còn khởi tưởng. Y như thế nhẫn lực tấn tu, đến khi công hạnh tròn đầy thì câu niệm Phật (hay câu thoại đầu) tự mất dù hành giả vẫn đang trì niệm (hay khán nghi). Nói rõ hơn, hành giả muốn khởi câu niệm Phật (hay câu thoại đầu) thì cũng không còn khởi lên được nữa, nên gọi là Vô Niệm. Nhìn lại cả quá trình ta sẽ thấy rõ rằng: trước hết, phải nương nhờ câu niệm Phật (hay câu thoại đầu) để thu nhiếp vọng tâm; khi vọng niệm (nghiệp) được tịnh hóa sẽ đạt nhất tâm; sau cùng, câu niệm Phật (hay câu thoại đầu) tự mất không thể khởi lên được nữa, thành tựu Vô Niệm Ba-la-mật. Thật đúng như lời Phật dạy: “Pháp Phật (niệm Phật, tham thoại đầu) còn (tự) buông bỏ (vô niệm), hà huống Phi Pháp”. Đến dây, hành giả kiến ngộ Tánh Giác (kiến Tánh), liễu thoát tử sanh.

Vô Ký Không là tác ý tự thả cho tâm trống không, không nghĩ không nghi, trơ trơ như gỗ đá trước mọi sự. Mặc dù cảm thấy êm dịu, yên tịnh, không lao nhọc gì nhưng đó là thiền bệnh. Hành giả cẩn trọng, kẻo lầm lạc!

Tùy căn trí và sức công phu của mỗi người mà liễu tri có sâu cạn. Vạn pháp sai khác nhưng khi tu đúng đường, thành tựu Vô Niệm Ba-la-mật thì là Vô Pháp (Pháp tức Vô Pháp). Thế nên, chớ sanh tâm phân biệt, ngã tướng hơn thua nơi các Pháp khi tu Phật!

Mong tất cả tỉnh tâm tu Phật!

Diệu Bổn-Sư Thích-Ca Mâu-Ni Phật _()_
Diệu A Di Đà Phật _()_

Cổ Thiên

——————————————-

Xem thêm bài viết: