Một thời, Thế Tôn trú ở Ràjagha, Veluvana. Bấy giờ, một người bệnh hủi tên là Suppabuddha nghèo đói, ăn xin, khốn cùng. Từ xa, thấy hội chúng đang nghe Thế Tôn thuyết Pháp, Suppabuddha nghĩ rằng: “Ở đây, có thể xin được cái gì để ăn”, liền đi đến. Khi đến nơi, biết Thế Tôn đang thuyết Pháp, liền ở lại nghe Pháp.
Rồi Thế Tôn quán sát hội chúng biết rằng người hủi Suppabuddha có thể hiểu Pháp nên tuần tự thuyết về Bố thí, Trì giới, Thiên giới, sự Nguy hiểm của các dục, sự Xuất ly.
Như tấm vải được gột rửa những vết đen nên dễ nhuộm; cũng vậy, sau khi nghe Pháp, trong tâm người hủi Suppabuddha khởi lên Pháp nhãn xả ly trần cấu: Phàm cái gì được khởi lên, tất cả đều bị đoạn diệt, chứng quả Dự lưu. Rồi Suppabuddha phát tâm quy y Tam Bảo, nguyện từ nay cho đến mạng chung, trọn đời quy ngưỡng.
(ĐTKVN, Tiểu Bộ I, chương 5, phẩm Trưởng lão Sona,
Nxb.TPHCM ấn hành, 1999, tr.203)
————————————
Xem thêm: