ma-thuyet

KINH BỒ ĐỀ ĐẠT MA QUÁN TÂM PHÁP

MA THUYẾT

“Nếu tự mình không thấu suốt, thì phải nên tìm tham học với Thiện-tri-thức nào đã dứt khoát nguồn cội sanh tử. Nếu chẳng thấy Tánh thì không được gọi là Thiện-tri-thức. Nếu không như thế, dẫu cho có giảng được hết cả Kinh Phật cũng chẳng khỏi sanh tử luân hồi, vẫn ở trong 3 cõi chịu khổ mãi mãi.

Nếu chưa được tỏ-ngộ, phải nên cần khổ tham học, nương nơi giáo mới được ngộ. Nếu đã ngộ rồi chẳng học chả sao, không đồng với người mê. Nếu chưa minh bạch được đen trắng mà kỳ vọng nói tuyên-bày giáo-pháp của Phật, chê Phật kỵ Pháp, những bọn như thế, thuyết-pháp như thế, hết thảy đều là Ma nói, không phải Phật nói, tức là Ma Vương, đệ-tử của họ là Ma dân. Người mê chịu cho chúng nó chỉ-huy chẳng được giác-ngộ, đọa vào biển sanh tử chỉ vì chẳng thấy Tánh, vọng xưng là Phật. Bọn chúng-sanh như thế là Đại Ma Vương, gạt gẫm tất cả chúng sanh cho vào cõi Ma.

Xưa có Tỳ-Kheo Thiện-Tinh giảng được hết cả Kinh Phật nhưng vẫn chẳng khỏi luân-hồi, cũng chỉ vì chẳng thấy Tánh. Thiện-Tinh đã như thế, người nay bất quá giảng được năm ba bổn Kinh Luận rồi vội cho là mình thực hành Pháp Phật, đó là thuộc về hạng người mê. Nếu chẳng biết tự tâm, chỉ tụng không theo mặt chữ của Kinh đều là vô dụng. Nếu muốn tìm Phật phải nên thấy Tánh. Tánh tức là Phật. Phật tức là tự tại, rảnh rang, vô sự. Nếu chẳng thấy Tánh suốt ngày chật vật dong ruỗi ra ngoài mà tìm, tìm làm sao được!

Nếu chẳng thấy Tánh, dẫu cho giảng được hết Kinh Phật đi nữa cũng chẳng qua là Ma nói, là quyến thuộc nhà Ma, chẳng phải đệ-tử của Phật. Đã chẳng biện được đen trắng thì căn cứ nơi đâu mà khỏi sanh tử? Nếu đã thấy Tánh tức là Phật, chẳng thấy Tánh tức là Chúng-sanh. Nếu lìa Tánh Chúng-sanh mà riêng có Tánh Phật có thể được, vậy Phật hiện ở chỗ nào?

Sanh tử việc lớn, không được phép để luống trôi qua, tự dối gạt vô ích. Dẫu có của quý như non, quyến thuộc như cát sông Hằng, mở mắt thấy đó, khi nhắm mắt rồi ra sao? Phải biết các pháp hữu vi đều như giấc mơ, như huyễn hóa.

Nếu chẳng gấp tìm thầy học Đạo, luống uổng một kiếp trôi qua. Tuy rằng Tánh Phật ai cũng vốn tự có, nhưng nếu chẳng nhờ thầy chỉ-giáo, rốt không thể tỏ ngộ”.

(trích Luận Huyết Mạch
Bồ Đề Đạt Ma Quán Tâm Pháp)

 

————————————————

LỜI BÀN

 

Đức Phật đã từng thọ ký rằng: “Tất cả chúng sanh đều có Phật tánh nếu chí thành quy Phật phát Bồ-Đề tâm! Ta là Phật đã thành, Chúng sanh là Phật sẽ thành nếu nhẫn lực tu hành chơn chánh theo lời Phật dạy vì khổ luân hồi của muôn vạn chúng sanh”. Do đó, người tu Phật phải hằng trưởng dưỡng TỪ – BI – HỶ – XẢ, nghiêm trì GIỚI – ĐỊNH – HUỆ cho miên mật, đoạn THAM – SÂN – SI, gìn giữ tam nghiệp THÂN – KHẨU – Ý cho hằng trong sạch – thanh tịnh, y theo BÁT CHÁNH ĐẠOLỤC ĐỘ mà sống và tu hành. 

Hành giả cứ thế tiến tu, khi công phu thiền định và Giới Đức tròn đầy thì đến thời (Vô Niệm), Huệ khai mở sẽ trạch Pháp mà tỏ tường Chánh – Tà, Phật Pháp – Phi Pháp. Duy chỉ khi Huệ khai mở, hành giả mới không còn mê lầm, điên đảo với Diệu Pháp Như Lai mà ngã mạn, tà kiến tự cho sở học – sở ngộ phàm phu của mình mới đúng là Phật Pháp. Nên nhớ, Phật Pháp là Pháp trực chỉ trau tâm giúp chúng sanh chuyển mê khai ngộ chứ không phải để hý luận, chấp ngã, ba hoa… Nếu chỉ “học Phật” mà không “tu Phật” thì khác gì lầm lạc phương tiện cho là cứu cánh, kiến-văn-giác-tri phàm phu là “chướng” mà tự cho là “thoát”, lại chấp ngã – chấp pháp rao thuyết sở học vọng mê của mình đến với mọi người thì khác gì tự gông cùm xiềng xích mở lối vào ba đường dữ sau này. Cho nên Tổ dạy: “Nếu chưa minh bạch được đen trắng (tức trạch Pháp) mà kỳ vọng nói tuyên-bày giáo-pháp của Phật, chê Phật kỵ Pháp (mà chẳng tự biết), những bọn như thế, thuyết-pháp như thế, hết thảy đều là MA NÓI, không phải Phật nói, tức là Ma Vương, đệ-tử của họ là Ma dân… gạt gẫm tất cả chúng sanh cho vào cõi Ma”. Thật vậy, có không ít người, kể cả tu sĩ, xem Phật Pháp như một môn học thuật thế gian mà lao vào nghiên cứu, tranh luận không nghĩ; lại còn vọng ngã thường tự cho mình đúng – người sai; nhiễu giễu giương oai bắt chước, sao y ngôn hành tâm hạnh của Bậc kiến tánh trong khi mình còn mê mà chẳng tự hổ thẹn; với tư kiến trí cạn của mình thì bảo thủ chướng chấp; lại còn phổ rộng, lan truyền tà kiến, sai lầm… đến với đông đảo mọi người thì than ôi…! Đây chính là thông bệnh “học Phật” rất phổ biến hiện nay! Nếu chẳng có công phu Thiền Định tu hành chắc thật cho đến khi Huệ khai trạch Pháp, chớ nên phan duyên tạo nghiệp bồi mê, khổ đọa khó tránh. Khi thấy Tánh, Trí-vô-sư khai mở thì y Tánh thuyết giảng, hoằng truyền Phật Pháp tức là Phật sự cao quý lớn lao. Ngược lại còn mê trí thiển, tránh sao khỏi mê lầm “Phi Pháp” (tư kiến lầm lạc, tà kiến, điên đảo…) mà chẳng tự biết tự hay, tâm ngỡ đó là Phật sự nhưng thật ra chính là Ma sự vì lìa Tánh nói Pháp tức đồng Ma thuyết, Đại chúng cần nên hết sức cẩn trọng tâm ý của mình khi luận giải Phật Pháp, nhất là với các phương tiện truyền thông hiện nay. Còn đó lời Tổ dạy: “Nếu chẳng thấy Tánh, dẫu cho giảng được hết Kinh Phật đi nữa cũng chẳng qua là MA NÓI, là quyến thuộc nhà Ma, chẳng phải đệ-tử của Phật”. Dẫu Tâm có lành nhưng quả bất thiện là vậy!

Không TỪ – BI – HỶ – XẢ, GIỚI – ĐỊNH – HUỆ, làm sao thấy Tánh?

Chưa có công phu Thiền Định chơn thật, nhục nhãn còn mê mờ, chớ nên phan duyên hý luận Phật Pháp mà rơi vào Ma sự, tạo nghiệp chẳng hay!

Hãy lấy Giới Luật làm Thầy, nương theo Diệu Pháp Như Lai mà tu hành. Cứ thế “tự mình” qua ngày, lo gì đường về gần xa.

Mọi sự hãy lấy Giới luật – Từ Bi – Trí Huệ đi đầu. Đừng thần tượng, hám danh… một ai (tu sĩ)!

Tâm tức Phật. TU PHẬT chứ không tu theo bất kỳ ai khác! 

Hành trì Phật Pháp, quyết không hành trì Phi Pháp mà luống uổng thân Người khó được!

Đại sự tu hành là giác ngộ, giải thoát tử sanh nên TU PHẬT chứ đừng chỉ HỌC PHẬT!

Mong tất cả tỉnh tâm tu Phật!

Diệu Bổn-Sư Thích-Ca Mâu-Ni Phật _()_
Diệu A Di Đà Phật _()_

Cổ Thiên