Một thời, Thế Tôn trú ở Sàvatthi, Ngài cho gọi các Tỷ kheo:
Này các Tỷ kheo, thuở xưa có một con Rùa, vào một buổi chiều đang đi kiếm mồi dọc theo bờ sông. Từ đằng xa, Rùa trông thấy con Dã Can đang đi tới. Thấy vậy, Rùa liền rụt bốn chân, đầu và đuôi vào trong mai, nằm bất động và im lặng. Dã Can đi tới thấy Rùa liền nghĩ rằng: “Khi nào con Rùa này thò ra thân phần nào thì ngay tại chỗ ấy, ta sẽ nắm lấy, bẻ gãy và ăn”. Nhưng vì Rùa không thò ra một thân phần nào nên Dã Can không nắm được cơ hội, nhàm chán con Rùa và bỏ đi.
Cũng vậy, này các Tỷ kheo, Ác ma thường xuyên trong tư thế rình rập các ông với ý nghĩ: “Rất có thể ta nắm được cơ hội để bắt gặp từ con mắt… từ cái lưỡi… hay từ ý”.
Do vậy, này các Tỷ kheo, hãy sống hộ trì các căn. Khi nào các ông sống hộ trì sáu căn, thời Ác ma nhàm chán các ông và sẽ bỏ đi, không nắm giữ được cơ hội, như con Dã Can đối với con Rùa.
(ĐTKVN, Tương Ưng IV, Chương I, phẩm Rắn độc,
phần Con rùa, VNCPHVN ấn hành, 1993, tr.291)
————————————–
Tham khảo: