Một thời, Thế Tôn trú ở Savatthi, rồi một hôm vua Pàsenadi nước Kosala đi đến, ngồi một bên, bạch Thế Tôn:
Bạch Thế Tôn, có cái gì sanh mà không già và không chết không?
Thưa Đại Vương, không có cái gì sanh mà không già và không chết.
Thưa Đại Vương, dầu cho những vị Sát Đế Lỵ là những bậc đại phú, có tiền của lớn, có tài sản lớn, có nhiều vàng bạc, có nhiều tài sản, vật dụng, có nhiều ngũ cốc. Các vị ấy có sanh thì cũng không thoát khỏi già và chết.
Thưa Đại Vương, dầu cho những vị Bà La Môn là những bậc đại phú, có tiền của lớn, có tài sản lớn, có nhiều vàng bạc, có nhiều tài sản, vật dụng, có nhiều ngũ cốc. Các vị ấy có sanh thì cũng không thoát khỏi già và chết.
Thưa Đại Vương, cho đến các vị Tỷ kheo, những bậc A La Hán đã đoạn tận các lậu hoặc, phạm hạnh đã thành, những việc nên làm đã làm, đã đặt gánh nặng xuống, đã đạt được mục đích tối hậu, đã hoàn toàn giải thoát, cho đến thân này của các vị ấy cũng phải bị hủy hoại, cũng phải bị từ bỏ.
(ĐTKVN, Tương Ưng Bộ I, chương 3, phẩm 1,
phần Vua, VNCPHVN ấn hành, 1993, tr.165)
————————————
Xem thêm: