hoa-thuong-quang-kham

CẨM NANG TU ĐẠO CỦA HÒA THƯỢNG QUẢNG KHÂM

CẢNH TỈNH TU HÀNH

Người đi tu hiện nay ít chịu cực khổ, không biết rằng đi tu cần phải trăm ngàn cay đắng để liễu sanh thoát tử. Họ cũng không biết vì sao đi tu và tu như thế nào? Tu sĩ phải chịu kham khổ, làm những việc khó làm, nhẫn những điều khó nhẫn. Tu sĩ hiện nay không hiểu như vậy nên sợ khổ, sợ bó buộc, rồi tự đi cất chùa riêng, kết quả là không lo liệu gì được cho đại chúng. Thực ra, tự mình còn không biết tự độ, làm sao mà độ người? Do đó người xuất gia chịu khổ để tu, chứ chẳng phải xuất gia để hưởng thụ.

Người tu mà không bàn luận về Phật pháp, chỉ bàn luận về chuyện thế tục, ấy đâu phải bổn phận của người xuất gia? Đem việc gia đình, thế tục áp dụng trong chùa, tập khí chưa dứt làm sao nói đến việc tu đạo? Người xuất gia phải tu khổ hạnh, tu Giới – Định – Huệ. Có một số người mới thọ Giới xong, liền tự cho mình là Pháp sư. Thọ Giới là phải tự mình giữ Giới luật, trì Giới mới phát Định phát Huệ. Giới – Định – Huệ không phải chuyện dễ dàng, phải nương theo Kinh, Luật, Luận để thực hành. Giới – Định – Huệ là: đối với bốn loài chúng sinh không làm tổn thương, phải từ bi, phải nhẫn nhục, phải chịu cực khổ.

Có người đi thọ Giới về mang theo lòng tham dục, tính chuyện hưởng thụ ăn ngon, mặc đẹp, ở chỗ tiện nghi; không chịu dũng mãnh tinh tấn. Người thế tục làm ăn muốn cho người ta tin còn phải chịu khó khăn vất vả, phải thủ tín; tu sĩ lại không được người ta tin tưởng lý do là vì tham ăn, mặc, ở, chẳng giữ Giới, chẳng tu trì thì làm sao người ta tin theo? Chúng ta phải giữ Giới, phải chịu khổ cần lao thì tín đồ mới tin tưởng và kính trọng chúng ta.

Có một số tu sĩ kiếm sống như người thế tục. Người tại gia biết tụng Kinh (hộ niệm), người xuất gia cũng tranh đi tụng Kinh (hộ niệm) với họ, giống như cạnh tranh nhau làm ăn, hiện tượng này không tốt, chẳng khác gì “tôi độ họ, họ độ tôi”. Sau khi thọ Giới phải gia tăng giữ Giới, nỗ lực hành trì. Trì Giới, được Giới Thần gia hộ các vị, mới mong thoát khỏi biển khổ. Nếu như sau khi thọ Giới về lại tranh đi hộ niệm với người tại gia thì làm sao có thể độ người được? Có trì Giới, có Định – Huệ đầy đủ thì Vi Đà Bồ Tát sẽ gia hộ các vị. Một lời nói ra Quỷ Thần nghe được cũng thoát khổ, như thế mới gọi là tự độ – độ tha.

Người xuất gia không nên vui mừng được ăn, mặc, ở đầy đủ. Nếu ham hưởng thụ thì dễ sanh ra giãi đãi. Người xuất gia phải nỗ lực tu hành, xem mình có thể liễu sanh thoát tử được không? Thọ Giới là nương vào Giới – Định – Huệ. Xem khả năng tu hành của mình đến đâu thì an nhiên tự tại, đến nơi nào cũng độ được người, tới đâu cũng được người cung kính.

Người thế tục tu danh tu lợi, còn ở trong thế giới Ta Bà là vẫn còn luân hồi, khi chết đi thần thức đầu thai trở lại. Còn xuất gia là để thoát ly sanh tử. Người xuất gia phải lấy Giới làm Thầy. Lấy Giới làm Thầy là tu đến chỗ người thấy mình như là thấy Phật, khởi tâm hoan hỷ, kính ngưỡng. Người xuất gia cần phải có nguyện lực, không nên luyến tiếc thân thể vì thân thể này không trường tồn vĩnh cửu.   

(trích Cẩm Nang Tu Đạo
Hòa Thượng Quảng Khâm)

Mong tất cả tỉnh tâm tu Phật!

Diệu Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật _()_
Diệu A Di Đà Phật _()_

Cổ Thiên