KINH PHÁP CÚ

15. PHẨM AN LẠC

Pháp Cú 200

Ảnh: internet

200. Lành thay ta vui sống,
Không chướng ngại ngấm ngầm,
Tận hưởng nguồn hỷ lạc,
Như Chư Thiên Quang Âm.


Câu chuyện này được kể lại khi Đức Thế Tôn ở tại ngôi làng Bà-la-môn Pancasala, liên hệ đến Ma Vương.

Một hôm, Đức Phật quan sát căn cơ dân làng Ba-la-môn nọ và nhận thấy có năm trăm cô gái trong làng có khả năng chứng quả Tu-đà-hoàn, Ngài bèn đi đến gần làng ấy. Bấy giờ vào ngày lễ, các thôn nữ đi đến gần bờ sông tắm, tắm xong các cô trang sức nhiều vòng tay vòng chân, đi về làng. Ngay lúc đó, Đức Thế Tôn đi vào làng khất thực, Ma Vương khống chế toàn bộ dân làng khiến không ai cúng dường Thế Tôn dù chỉ một muỗng nhỏ, Phật ra khỏi làng với cái bát rỗng. Ma Vương đứng ở cổng làng hỏi:

– Sa-môn, ông không nhận được gì ư?

– Này hiện thân của xấu ác! Vì sao ông sắp đặt để Ta không khất thực được gì?

– Tốt lắm! Sa-môn hãy trở vào làng.

Khi nói như thế, Ma Vương thầm nghĩ: “Nếu Cồ-đàm trở vào trong làng, ta sẽ dùng quyền lực khiến dân chúng vỗ tay, cười vào mặt ông ấy, và làm mọi trò chế giễu“.

Khi đó các cô gái về đến cổng thấy Đức Phật, họ dùng lại đảnh lễ và đứng qua một bên. Ma Vương nói với Đức Phật:

– Bạch Thế Tôn, Ngài không xin được chút thức ăn nào, chắc là đói bụng lắm.

– Này Ma Vương, dù cho ngày hôm nay Ta bị quấy rầy, Ta vẫn an lạc như ở cõi Trời Quang Âm.

Ngài nói kệ:

200. Lành thay ta vui sống,
Không chướng ngại ngấm ngầm,
Tận hưởng nguồn hỷ lạc,
Như Chư Thiên Quang Âm.

(bài kết hợp từ Tích Truyện Pháp Cú (Thiền viện Viên Chiếu)
và Thi Kệ Pháp Cú Kinh (Tịnh Minh))