Vào lúc bấy giờ, có vị Tỳ Khưu nọ bị bệnh kiết lỵ. Vị ấy nằm dài ở đống phân và nước tiểu của chính mình, bị lem luốc. Khi ấy, trong lúc đi dạo quanh các trú xá cùng với Đại Đức Ānanda là Sa-môn hầu cận, Đức Thế Tôn đã đi đến trú xá của vị Tỳ Khưu ấy.
Sau khi nhìn thấy vị Tỳ Khưu ấy đang nằm dài ở đống phân và nước tiểu của chính mình, bị lem luốc, Đức Thế Tôn đã đi đến gần và hỏi thăm:
– Này Tỳ Khưu, ông bị bệnh gì?
– Bạch Thế Tôn, con bị bệnh kiết lỵ.
– Này Tỳ Khưu, ông có người phục vụ không?
– Bạch Thế Tôn, không có.
– Vì sao các Tỳ Khưu lại không phục vụ ông?
– Bạch Ngài, con là người không có làm gì cho các Tỳ Khưu, do đó các Tỳ Khưu không phục vụ con.
Khi ấy, Đức Thế Tôn đã bảo Đại Đức Ānanda rằng:
– Này Ānanda, hãy đi và mang nước lại. Chúng ta sẽ tắm cho vị Tỳ Khưu này.
– Bạch Ngài, xin vâng.
Rồi Đại Đức Ānanda nghe theo Đức Thế Tôn đã mang nước lại. Đức Thế Tôn đã xối nước. Đại Đức Ānanda đã rửa ráy toàn bộ. Rồi Đức Thế Tôn đã đỡ phần đầu, Đại Đức Ānanda ở phần chân, đã nâng lên và đặt ở trên giường.
Sau đó, Đức Thế Tôn nhân lý do ấy nhân sự kiện ấy đã triệu tập hội chúng Tỳ Khưu lại rồi hỏi các vị Tỳ Khưu rằng:
– Này các Tỳ Khưu, có phải có vị Tỳ Khưu ở trú xá đàng kia bị bệnh?
– Bạch Thế Tôn, thưa có.
– Này các Tỳ Khưu, vị ấy bị bệnh gì?
– Bạch ngài, Đại Đức ấy bị bệnh kiết lỵ.
– Này các Tỳ Khưu, vị Tỳ Khưu ấy có người phục vụ không?
– Bạch Thế Tôn, không có.
– Vì sao các Tỳ Khưu không phục vụ vị ấy?
– Bạch ngài, vị Tỳ Khưu ấy là người không có làm gì cho các Tỳ Khưu, do đó các Tỳ Khưu không phục vụ vị ấy.
– Này các Tỳ Khưu, các người không có mẹ, không có cha là những người có thể phục vụ các người. Này các Tỳ Khưu, nếu các người không phục vụ lẫn nhau thì giờ đây ai sẽ phục vụ đây? Này các Tỳ Khưu, vị nào có thể phục vụ Ta (bằng sự thực hành theo lời giáo huấn và giảng dạy của Ta), vị ấy có thể phục vụ người bệnh.
Nếu có thầy tế độ, thầy tế độ nên phục vụ đến hết đời hoặc nên chờ đợi đến khi vị ấy được hồi phục.
Nếu có thầy dạy học, thầy dạy học nên phục vụ đến hết đời hoặc nên chờ đợi đến khi vị ấy được hồi phục.
Nếu có đệ tử, người đệ tử nên phục vụ đến hết đời hoặc nên chờ đợi đến khi vị ấy được hồi phục.
Nếu có học trò, người học trò nên phục vụ đến hết đời hoặc nên chờ đợi đến khi vị ấy được hồi phục.
Nếu có vị đồng thầy tế độ, vị đồng thầy tế độ nên phục vụ đến hết đời hoặc nên chờ đợi đến khi vị ấy được hồi phục.
Nếu có vị đồng thầy dạy học, vị đồng thầy dạy học nên phục vụ đến hết đời hoặc nên chờ đợi đến khi vị ấy được hồi phục.
Nếu không có thầy tế độ, hoặc thầy dạy học, hoặc người đệ tử, hoặc người học trò, hoặc vị đồng thầy tế độ, hoặc vị đồng thầy dạy học, HỘI CHÚNG NÊN PHỤC VỤ. Nếu không phục vụ thì phạm tội Dukkata (Tác ác).
(Tạng Luật, Đại Phẩm Ii
Chương Y Phục: Tụng phẩm thứ ba)
————————————
Xem thêm: